GÓC NHÌN: CHUYỆN THIÊN HẠ VÀ CHUYỆN BẢN THÂN

Chuyện người xưa
Cô hàng xóm đẩy cửa vào xin lửa. Chủ nhà chằm chằm nhìn “xôi” nhìn “bưởi” láng giềng, quên cấp phép. Cô gái lại lên tiếng:
-Con xin ông tý lửa ạ!
Như tỉnh giấc mộng, lão ậm ừ:
-Vào bếp…


Đứa con gái vô duyên cứ chổng phao câu vào mặt chủ nhà, ra sức thổi.
Đang không chớp mắt nhìn cái “lồng bàn” cứ nhấp nhổm trước mặt, lão giật thót vì tiếng “ủm” quá to phát ra trong chiếc váy đụp.
Cô gái lúng túng. Lão già ăn vạ:
-Mày làm thần bếp mất cả hồn. Bị bắt tội đấy!
-Thế bây giờ làm… gì đi… Ông ơi?
Hôm sau, cô gái lại vào xin lửa. Lão già vẫn nói:
-Vào bếp…
Sau một thôi một hồi nhấp nhổm, con phải gió lại đánh rắm um ủm.
Một hồi lâu, không thấy kẻ bắt vạ nói gì, nó lại gồng mông lên thổi. Rồi lại: Ủm… ủm.
Ông già vẫn lờ đờ. Nó liền tự tố cáo:
-Ông ơi, con lại đánh rắm vào bếp rồi này!
-Mày có… ỉa vào đấy… tao cũng chịu!!!
Chuyện người nay
Có chàng ham chơi đồ cổ. Từ sứ qua gốm tới đồ đồng, đồ gỗ; từ đồ Trung Hoa tới đồ châu Âu. Ham hố thu gom và mua bằng tai nên nhà chàng trở thành bãi rác.
Nhận định: Lão “dê cụ” làm một phát rồi nằm thở nhưng khôn chán so với cái thằng ham hố mua sắm không biết thế nào là đủ.
Chuyện mình:
Có được bài học từ hai trường hợp kể trên, gần đây, Gốm Cổ Việt chỉ sưu tập đồ “khủng” để tránh xa cái danh “Vua lạch xạch”.

 

Nguồn: https://www.facebook.com/vietnam.gomco/posts/373124586479097

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.