Nghèo thì lâu, giàu mấy chốc!

Đời không có mấy khi nhìn thấy hiện thực được chuyển đổi từ lý luận nhanh chóng mặt như đúc kết trên.

Đang nhặt nhạnh ít món đồ nhằm lưu trữ và cũng buồn não ruột gan vì không có tiền thay pháo hoa để “tống cựu nghinh tân”. Bỗng xuất hiện người quen: chàng trai văn nhân kiêm đại gia – hai trong một cùng lúc ập tới làm Gốm cổ Việt Nam ngộp thở.

Tiền từ trong túi nhà sưu tập mới rơi vào người trong buổi chiều áp chót tất niên làm mát mẻ thêm dịp đông chí nóng như ngày lập hạ.

Khách hàng truyền thống còn dọa:

  • Có bao nhiêu anh chuyển nhượng hết cho em! Thay mặt anh, em thành lập bảo tàng gốm Lý – Trần Lê!

Chưa hết choáng vì sự giàu ập đến quá nhanh, tiền ùa vào quá bất ngờ, giờ lại sốc bởi kế hoạch đột xuất từ nhân vật của năm – Doanh nhân mặc khách.

Nỗi lòng thổ lộ sau khi một số món gốm cổ lại bỏ ta đi: Khi giàu có rất nhanh về tiền bạc cũng là lúc Gốm cổ Việt Nam nghèo về văn hóa. Vui buồn lẫn lộn.

 

Nguồn: https://www.facebook.com/photo.php?fbid=215953138862910&set=a.124319581359600.1073741830.100013446760706&type=3

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.